![]()
Má»™t ngôi nhà xanh hai tầng, má»™t gác xép, má»™t khu vưá»n, má»™t nhà xe và rặng cây ngăn cách nhà hà ng xóm. Ngưá»i ta gá»i là ngôi nhà xanh vì những cánh cá»a sÆ¡n xanh. Ông và Baoman ở đây đã nhiá»u năm, đã sÆ¡n Ä‘i sÆ¡n lại cá»a nhiá»u lần đến mức tưá»ng đá cÅ©ng có mà u xanh nhạt.
Rặng cây cũng xanh, và những tấm mà n cũng xanh.
Má»™t ngôi nhà đẹp, vì má»™t mối tình đã năm mươi năm, từ năm 1941. Mácta và Giuliút Baoman không có con nhưng hạnh phúc. GiulÃut nguyên giám đốc ngân hà ng, nghỉ hưu và Macta là m bánh nhân anh đà o. Há» nghe đà i, đôi khi cÅ©ng cùng nhảy má»™t Ä‘iệu van cÅ© thà nh Viên hoặc má»™t bà i tăng gô Achentina.
Trong khu nhà ở ngoại ô Äenve nà y, dưới chân những ngá»n núi đá, vợ chồng Baoman được nhiá»u ngưá»i biết, được ngưỡng má»™. Há» sống tháºt hạnh phúc nên cÅ©ng vui khi thấy há»c khoác vai nhau cùng nhau Ä‘i dạo thanh thản. GiulÃut bảy mươi ba tuổi, Macta bảy mươi hai.
Macta bước xuống thang, đôi chân còn nhanh nhẹn. Bà vừa báºn quần áo để Ä‘i dạo chÆ¡i và gá»i:
- GiulÃut, ông xong chưa?
- Tôi đã chỠbà rồi đây...
Macta Baoman cất tiếng cưá»i vui, bá»—ng GiulÃut nghe chuyển thà nh tiếng kêu. Rồi má»™t tiếng ngã lăn, má»™t tiếng kêu nữa và im bặt. Ông vá»™i chạy và o phòng, thấy vợ ông nằm dà i trên ná»n, thở hổn hển, mặt nhăn nhó Ä‘au đớn...
- Macta, có việc gì xảy ra thế?
- Tôi ngã từ thang gác... Lạy Chúa, tôi có cảm giác chân tôi bị hất lên... như có ngưá»i không cho tôi đặt chân xuống đất... Ông GiulÃut, tôi Ä‘au lắm.
Ông Baoman gá»i hà ng xóm đến cứu. Ông hÆ¡i sợ, Macta chắc chắn bị gãy chân, cong ngưá»i lại má»™t cách kỳ lạ. Hà ng xóm, má»™t đôi vợ chồng trẻ hÆ¡n gá»i xe cấp cứu và ổn định tinh thần ông già .
- Thôi nà o, ông Baoman... một chân gãy thì có sao...
- Há» sẽ đưa bà ấy Ä‘i bệnh viện, ông bà không biết chứ. Bà ấy không bao giá» rá»i tôi... và tuổi ấy mà bị gãy chân...
Bác sỹ thì đỡ lo hơn.
- Một chân gãy, dù ở tuổi bà ấy, cũng giải quyết được thôi, ông Baoman, vợ ông có sức khoẻ.
Thế là ông Baoman đưa bà vợ Ä‘i bệnh viện, chiá»u vá» buồn bã, cô đơn đến ná»—i ông bà hà ng xóm thương hại.
- Ông sang nhà tôi ăn tối với chúng tôi... đỡ cô đơn.
- Bà ấy phải nằm lại bệnh viện mưá»i lăm ngà y...
- Ông cứ ăn bên chúng tôi trong mưá»i lăm ngà y.
GiulÃut Baoman biết Æ¡n, nháºn lá»i. Và tám ngà y tiếp đó cứ đúng bảy giá», ông sang ăn tối.
Ngà y thứ chÃn, ông sang cháºm; bà hà ng xóm lo ngại mất ná»a tiếng.
- Äể tôi sang xem ông ấy Ä‘ang là m gì.
Chồng bà nhún vai.
- Ông ấy ở bệnh viện vá» cháºm, hoặc Ä‘ang ngá»§...
- Ông ấy không hay cháºm giá». Tôi sang xem.
Bà choà ng chiếc áo mưa, thắt khăn quà ng cổ và đi ra trong gió lạnh mùa thu. Äi qua bãi cá» cách nhà bà vá»›i nhà Baoman, bà hÆ¡i run rẩy.
Không có ánh đèn, cá»a đóng. Bà đứng dưới mái cổng nhìn và o nhà xe, thấy có xe, như váºy là GiulÃut có ở nhà ... Trong khu nà y ngưá»i ta không Ä‘i bá»™ ra ngoà i, nhất là buổi tối. Thà nh phố và hà ng quán ở cách đó hÆ¡n sáu cây số. Má»™t số quán hiếm hoi thì giá» nà y đã đóng cá»a. Bà bấm chuông không có trả lá»i, ngẩng đầu lên nhìn cá»a sổ tầng hai... Hình như má»™t tấm mà n lau động, nhưng đây là do được chiếu sáng; má»™t chiếc xe vừa chạy qua hắt má»™t luồng ánh sáng và o ngôi nhà rá»™ng.
Bà hà ng xóm đánh trống ngá»±c, không biết vì sao. Ngôi nhà thưá»ng ngà y dá»… mến, êm dịu vá»›i má»i mà u xanh, tối nay giống như má»™t ngôi nhà có ma. Trống trải, sầu thảm, hung gở. Bà đi má»™t vòng nhìn xem các cá»a sổ khác. Tất cả Ä‘á»u đóng kÃn, chỉ những cánh bên ngoà i không khép. Cá»a ra và o bếp và phòng khách gần khu vưá»n cÅ©ng váºy. Tất cả Ä‘á»u đóng.
Má»™t chiếc xe khác Ä‘i qua, chiếu sáng và o cá»a sổ. Bà lợi dụng ánh đèn xe ngó và o khe hở ở phòng khách.
Má»™t tiếng kêu sợ hãi mắc trong há»ng.
Bà đã thấy ông Baoman nằm dà i trên sà n, bất động, trong tư thế trông tháºt đáng sợ... Bà chạy, chạy dưới trá»i mưa bụi nhá»›p nháp. Bà có cảm giác ông Baoman đã chết. Bà biết váºy. Má»™t thứ linh tÃnh...
Mưá»i phút sau khi hà ng xóm báo tin, đội trưởng cảnh sát Äon CarudÆ¡ cùng hai nhân viên và o ngôi nhà xanh.
Äon CarudÆ¡ cao lá»›n, má»™t loại chim có cái nhìn sắc xảo, giá»ng nói nghiêm khắc. Quỳ xuống bên cạnh ngưá»i GiulÃut, ông cà u nhà u:
- Nói với bác sỹ không vội, ông già chết được một lúc rồi.
GiulÃut mặc quần nhung và áo trong nhà . Tay phải ông cầm má»™t khẩu súng ngắn, má»™t mảng máu bắt đầu đông lại phÃa sau đầu.
Äon CarudÆ¡ vẫn lẩm bẩm:
- Ông già không kịp bắn, khốn khổ... nà y, anh bạn tìm cho tôi cái gì đó nặng gây ra vết thương nà y...
Rồi Äon CarudÆ¡ Ä‘i quanh nhà trong lúc hai ngưá»i cá»§a ông lục lá»i cẩn tháºn. Ông cÅ©ng có má»™t cảm giác lạ.
- Bà hà ng xóm nà y... bà nói cá»a đóng bên trong cả à ?
- Vâng, trừ cánh bên ngoà i.
- Như váºy là ông già bị giết khi trá»i còn sáng. Äiá»u tôi băn khoăn là kẻ sát nhân. Hoặc hắn còn ở trong nhà , hoặc có chìa khoá.
- Chẳng ai có chìa khoá. Chúng tôi cũng không.
- Thế tên kia đóng tất cả bên trong bằng cách nà o?
Äon CarudÆ¡ nhìn ngó, kiểm tra... là m ông bà hà ng xóm sợ.
- Ông nghĩ trong lúc nà y hắn ta đang ở trong nhà ?...
- Nếu có, chúng ta sẽ tìm ra...
Một nhân viên bước ra:
- Thủ trưởng, chúng tôi tìm được cái nà y trên tủ gần lò sưởi ở phòng khách.
"Cái nà y" là má»™t sắt thá»c lá»a to lá»›n, đẫm máu. Má»™t mảng da và má»™t số tóc còn dÃnh ở đó.
Äon CarudÆ¡ lại quỳ xuống quan sát vết thương rồi lục túi ông già , lấy ra chiếc vÃ, tiá»n nong. ở tay trái ông già còn Ä‘eo đồng hồ, chiếc đồng hồ có giá các nhân viên tặng lúc vá» hưu. Như váºy kẻ sát nhân muốn gì? Nhà không bị lục lá»i, không có gì bị đảo lá»™n. Chẳng bị lấy trá»™m váºt gì.
Tên kia chắc gây ra tiếng động, ông già đi lấy khẩu súng trong ngăn kéo tá»§ hiện vẫn mở. Ông chưa kịp bắn. Sau đó hắn bá» Ä‘i vì mấy ngưá»i lục lá»i khắp nhà chẳng thấy ai, không má»™t dấu vết chạy trốn. Như váºy hắn có chìa khoá. Äon CarudÆ¡ suy Ä‘i nghÄ© lại những tình huống, không thấy giả thuyết nà o khác vấn đỠcó chìa khoá. Chắc hắn không biết ông Baoman Ä‘ang có ngưá»i chỠăn tối, hy vá»ng còn lâu má»›i bị phát hiện; không rõ vì động cÆ¡ gì.
- Ông bà già có kẻ thù không?
- Ông cÅ©ng biết là không... Ông biết rõ há» như chúng tôi. HỠđáng kÃnh phục đến thế kia mà .
Bà Baoman khốn khổ nằm trong bệnh viện không biết gì cả. Cảnh sát tìm tòi xong, thi thể ông Baoman được đưa Ä‘i. Ngôi nhà được đóng kÃn cùng Ä‘iá»u bà máºt cá»§a nó.
Vì có má»™t Ä‘iá»u bà máºt. Cái gì đó mà những ngưá»i cảnh sát không thấy. Mặc dù xảy ra rất gần...
Ngôi nhà xanh im lìm, má»i cá»a kÃnh đóng dưới mưa thu. ở nhà mình, bà hà ng xóm Ä‘oán váºy sau bức mà n cây và nói vá»›i chồng:
- Một ngôi nhà bất hạnh.
- Nà o, bà , vấn đỠtrộm cướp thôi.
- Tôi nói với ông là ngôi nhà bất hạnh, lởn vởn như có bóng ma...
- ÄÆ°á»£c rồi, chỉ còn thiếu Ä‘iá»u đó... Bà say sưa khen ngôi nhà như má»i ngưá»i trong khu phố... và bây giá» lại là ngôi nhà có ma? Bà có thấy ma không?
- Không... nhưng tôi có một cảm giác kỳ cục, viên cảnh sát cũng thế. Giống như có một sự hiện diện vô hình.
- Tốt lắm, bà cứ thêm Ä‘iá»u đó và o ná»—i Ä‘au khổ cá»§a và Macta Baoman thì sá»± việc sẽ hoà n chỉnh.
Bà Macta khốn khổ đúng là bị cắm chặt ở bệnh viện, tháºm chà không thể dá»± lá»… tang chồn. Khi ra viện vá»›i đôi nạng, bà đến mặc niệm trước má»™ chồng và quyết định đến sống vá»›i bạn Ãt lâu ở Caliphocnia. Äể thoát khá»i những ká»· niệm trước mắt và hạnh phúc đã mất trong ngôi nhà xanh.
Việc Ä‘iá»u tra không là m sáng tỠđược gì. Vẫn hoà n toà n bà máºt. Macta không thể nói rõ gì hÆ¡n vá»›i cảnh sát mà ngược lại. Bà không thấy ai có thể có chìa khoá nhà mình. Nếu có ngưá»i nà o đó có là há» là m trá»™m. Giuliust có lẽ biết nhưng ông chết rồi, không nghÄ©a lý gì cả. Không có động cÆ¡ rõ rà ng.
Ngôi nhà xanh bá» trống trong nhiá»u tháng. Mùa đông tá»›i, khu vưá»n âm u, cây cối trụi lá, những gian phòng rá»™ng rãi, ná»™i thất trang trà theo lối cổ không còn vang tiếng cưá»i cá»§a Macta, vắng tiếng nhạc, nhảy múa, hạnh phúc. Và o mùa xuân, bà Baoman trở vá» nhà được nhiá»u ngưá»i chà o há»i. Ông bưu tá là ngưá»i gặp bà trước tiên, thái độ kÃn đáo nói vá»›i bà :
- Bà biết không... nhà bà ... ai cũng bảo là có ma...
Macta Baoman khẽ cưá»i:
- Ông nói gì thế? Ma à ? Nó ở đây suốt mùa đông, đúng không?
- Tôi nói để bà biết, thế thôi...
- Nhưng biết việc gì? Ông nháºn thấy có vấn đỠgì à ?
- Tôi thì không, nhưng những ngưá»i hà ng xóm cá»§a bà có đấy... và cả những ngưá»i khác nữa... rồi bà sẽ thấy...
Macta Baoman không tin và o ma quá»·. Bà vững và ng vá» thể chất và tinh thần. Sá»± goá bụa là má»™t bất hạnh lá»›n nhưng bà can đảm chịu đựng, lạc quan, yêu cuá»™c sống như xưa nay và mê say hạnh phúc. Bà sống má»™t mình vá»›i ká»· niệm vá» Giuliust và những năm qua... vì số pháºn đã định thế. Äừng ai nói vá»› bà vá» ma quá»·. Äúng ra là cảnh sát phải tìm ra kẻ giết ngưá»i.
Bà hà ng xóm đến thăm. Lại nói vỠma.
- Bà cũng nghĩ thế à ?
- Không, tôi cÅ©ng như bà , không tin và o ma quá»·; đêm đó tôi có cảm giác không hay nhưng hết rồi. ChÃnh bá»n trẻ con phao đồn chuyện nà y. Chúng bảo nhiá»u lần thấy có ánh đè trong đêm, ở cá»a sổ gác xép. Cảnh sát cÅ©ng Ä‘i tuần và i lần nhưng có lẽ chỉ là ảo giác... Chắc đèn ô tô... có Ä‘iên chúng má»›i để đèn trên đó...
Một ông hà ng xóm khác sang chà o bà Baoman và cũng nói chuyện vỠma.
- Bà biết không, chắc vợ tôi không nói vá»›i bà vì sợ là kỳ cục nhưng má»™t hôm Ä‘i qua nhà bà , bà ấy thấy má»™t chuyện lạ. Lúc đó bà chưa vá». Má»™t buổi sáng, Ä‘i chợ vá» qua nhà bà , bà ấy rú lên chạy vá» táºn nhà như ngưá»i Ä‘iên, nói rằng thấy má»™t khuôn mặt nhìn ra từ cá»a sổ gác xép. Má»™t khuôn mặt trắng bệch như bóng ma cá»§a ông nhà . Bà ấy rất xúc động nhưng bây giá» công nháºn có thể là nạn nhân cá»§a ám ảnh. Vá»›i những chuyện nhà có ma ngưá»i ta kể từ trước đến nay, bà đã cho lục soát hết má»i xó xỉnh cá»§a ngôi nhà chưa?
- Tôi không chỉ cho lục soát mà còn quét dá»n. Tôi thuê má»™t bà giúp việc là m; ở tuổi nà y tá»± mình không chăm lo được nữa, nhà rá»™ng quá. Tôi Ä‘oán chắc vá»›i ông chẳng thấy con ma nà o trên gác xép hoặc phÃa sau tá»§.
Bà Baoman bá» qua Ä‘iá»u bà máºt, không để ý đến nữa. CÅ©ng như những nhân viên cảnh sát váºy.
Bà tá» ra vô cảm vá» không khà kỳ lạ quanh mình. Thá»±c ra có nhiá»u nguyên nhân. Có lẽ vì bà nguyên là giáo viên vỠđịa lý, tÃnh tình lạc quan, có đầu óc thá»±c tế và những chiếc bà n quay ma quá»· hoặc có sá»± hiện hình không xâm nháºp và o thế giá»›i trà thức. Macta chỉ sợ những việc tháºt. Như ngã trên cầu thang chẳng hạn. Chân bà không vững và ng và bà tránh lên xuống cầu thang. Má»™t vấn đỠnữa là dù không muốn chấp nháºn, bà đã thà nh nặng tai theo thá»i gian. Trở ngại đó không là m bà băn khoăn nhưng là m bà ngạc nhiên vá» những ý nghÄ© cá»§a bà giúp việc:
- Thưa bà ... tôi nghe có tiếng bước chân trên kia...
Cô gái Mêhicô trẻ, búi tóc Ä‘en như má»±c, ở má»™t phòng trên tầng gác từ khi đến giúp việc bà Baoman. Như má»i ngưá»i Mêhicô, cô quan niệm vá» cái chết rất đặc biệt. Thần chết hiện diện hà ng ngà y trong cuá»™c sống, những ngưá»i chết luôn ở bên ta và bóng ma ông Giuliút Baoman đối vá»›i cô hoà n toà n có thể có tháºt.
- Thưa bà ... Bà có nghe thấy không?
- Không, gì thế nữa cô?
- Như có ai bước đi trên kia... Tôi nghe tiếng động...
- Nà o, cô bạn, cô tưởng tượng ra đấy.
Và bà Baoman lại tiếp tục Ä‘á»c sách, Ä‘an áo hoặc nghe nhạc cổ Ä‘iển.
Ban đêm, gió lay động mà n cây in bóng cà nh lá lên tưá»ng nhà . Những chiếc đèn pha ô tô đôi khi hắt mạnh ánh sáng và o những gian phòng rá»™ng và đồ đạc cÅ© trong nhà như xuất hiện từ bóng tối, có những hình thù lạ và dá»… sợ.
Cô giúp việc lắng nghe, thấy, cảm nháºn, phá»ng Ä‘oán và má»™t hôm tuyên bố:
- Thưa bà , nhà có ma, tôi, tôi không ở lại được...
Äến văn phòng thu xếp việc là m, bà Baoman xin má»™t ngưá»i má»›i vá»›i đỠnghị cụ thể:
- Tôi không đảng phái cÅ©ng không phân biệt chá»§ng tá»™c chút nà o nhưng tôi không thÃch ngưá»i giúp việc Mêhicô. Há» rất mê tÃn, ông hiểu chứ?
Không tháºt sá»± hiểu vì chẳng quan trá»ng gì, văn phòng tìm việc giá»›i thiệu cho bà Baoman má»™t quản gia chá»§ng tá»™c Anglô-Xaxông, ngưá»i vạm vỡ, quả quyết, chân to, tóc ngắn, có thói quen cá»§a những ngưá»i đứng tuổi và là m cả má»™t Ä‘oà n ma sợ hãi. Không vì thế mà chỉ sau má»™t tuần là m việc bà rá»i bá» bà Baoman. Bà đến cÆ¡ quan cảnh sát.
- Nhiệm vụ tôi là phải nói. Tôi thấy má»™t con ma. Nó Ä‘i dưới chân cầu thang lên gác. Má»™t loại tháºt gá»›m guốc. Tôi kêu lên và nó biến mất.
Viên cảnh sát ghi lá»i tố cáo, bỡn cợt há»i:
- Bà kiện nó chứ?
Nhưng Äon CarudÆ¡, ngưá»i trước đây má»™t năm được cá» Ä‘iá»u tra vá» cái chết GiulÃut Baoman, chú ý lắng nghe. Ông đến thăm bà Baoman.
- Ông nói có má»™t con ma gá»›m guốc ở nhà tôi à ? Ông đội trưởng... Ông cÅ©ng tin có ma quá»· ư... Cái chết cá»§a ông nhà tôi không được là m sáng tá», tôi không trách nhưng tôi nghÄ© Ä‘iá»u bà ẩn đó gây nên những ý nghÄ© ngu ngốc trong khu. Tôi đơn độc đã khá vất vả rồi và nếu những chuyện đồn đại đó cứ tiếp tục, tôi chẳng biết tìm ai giúp đỡ nữa...
- Không phải thế, bà Baoman... Tôi muốn biết bà có chắc chắn không có ai thỉnh thoảng lẻn và o nhà mà bà không biết không?
- Tôi đã nói Ä‘i nói lại, ông đội trưởng. Tôi chưa bao giá» thấy có gì không bình thưá»ng. Nếu có ai ở trong nhà thì tôi phải biết chứ...
- Có vấn đỠhôm xảy ra vụ án mạng má»i cá»a ngõ Ä‘á»u chốt bên trong... Äiá»u đó lúc nà o cÅ©ng là m tôi day dứt.
- Ngưá»i cá»§a các ông lúc đó đã lục soát từ trên xuống dưới rồi còn gì...
- Tôi biết... Bà có cho phép tôi tìm kiếm lại không?
- Nếu ông thấy cần và nếu việc là m đó chấm dứt được những lá»i đồn đại ngu ngốc... tôi đồng ý. Vá»›i Ä‘iá»u kiện ngưá»i cá»§a ông đừng là m hư há»ng gì. Tôi Ä‘ang chá» má»™t bà quản gia má»›i mấy ngà y nữa sẽ tá»›i, các ông chá» cho đến khi bà ấy tá»›i để sắp xếp lại tráºt tá»± sau khi các ông lục soát.
Äon CarudÆ¡ nháºn lá»i. Hẹn trong tám ngà y nữa.
à nghÄ© cá»§a viên cảnh sát cÅ©ng có lý phần nà o. Bà già nặng tai, má»™t tên vô lại có thể lợi dụng ngôi nhà rá»™ng rãi nà y mà ẩn náu dá»… dà ng. Và o ra bà ta không biết. Có thể là kẻ giết ngưá»i... Có thể chỉ là ngưá»i lợi dụng ngôi nhà trống sau vụ sát hại... vì những chuyện ma quá»· nảy sinh trong lúc bà Baoman Ä‘i vắng.
Nhưng hôm sau, sá»± việc đến nhanh hÆ¡n. Äon Ä‘ang ngồi trong văn phòng, má»™t nhân viên chạy gấp và o:
- Thá»§ trưởng, bà o Baoman gá»i Ä‘iện thoại. Bà lại ngã cầu thang! Bà lê được đến bên máy. Ngưá»i ta đã cho xe cấp cứu đến; trong lúc chỠđợi bà ấy muốn nói chuyện vá»›i ông. Äon cầm máy, nghe giá»ng nói hổn hển cá»§a bà Baoman:
- Tôi nghÄ© ông có lý, ông đội trưởng... Tôi bắt đầu thấy sợ... có Ä‘iá»u gì đó... đỠnghị ông tá»›i cho...
- Tôi sẽ tới!
Mấy phút sau viên cảnh sát đã đến bên cạnh bà già khốn khổ. Nằm dà i trên cáng, nhăn mặt Ä‘au đớn, bà giải thÃch:
- Vẫn cái chân ấy... Ông biết lần trước chứ, tôi nhá»›... rất lạ vá» cách bị ngã... tôi đã nói vá»›i ông nhà tôi... như có ai ngoặc chân tôi, hoặc ngăn cản tôi đặt chân xuống báºc thang... cảm giác kỳ lạ, nhưng khi ngã lăn qua nhiá»u báºc thì quên hết má»i chuyện.
- Lần nà y thì thế nà o, bà o Baoman, bà có thấy ai không?
- Không, ông đội trưởng ạ, nhưng trước khi ngã tôi cảm thấy có cái gì đó đụng và o mắt cá...
- Lúc ấy bà ở đâu, trên gác, gác xép hay tầng trệt?
Há»i câu đó khi Ä‘ang đứng ở sân trước, Äon máy móc nhìn lên bao lÆ¡n và ngây ngưá»i. Ông vừa thấy má»™t bà n tay trắng, gầy, thong thả nâng tấm mà n cá»a sổ trên tầng và bá» nhanh xuống.
Bây giỠthì ông chắc chắn. Mẹ kiếp, có kẻ nà o đó ở trong nhà nà y, sống ở đó, ẩn náu, mà bà Macta Baoman không biết.
- Có gì váºy, ông đội trưởng, ông thấy gì à ?
- Không, không, nhưng nếu có ngưá»i nà o đó chúng ta sẽ tìm ra, bà đừng lo...
Chẳng là m bà già lo lắng thêm vô Ãch, nhất là bác sỹ bảo lần tráºt khá»›p nà y nặng hÆ¡n, bà ấy chắc chắn không bao giá» Ä‘i lại bình thưá»ng được.
Ông ra hiệu cho xe cấp cứu đi và chạy ra cổng ra lệnh cho một nhân viên đi theo ông.
- Trên kia có má»™t tên. Anh cẩn tháºn, chắc hắn nguy hiểm đấy.
Hai ngưá»i rút súng ra. Nhân viên Ä‘i vá»›i ông ngưá»i to cao, má»™t mét chÃn mươi, hà ng ngà y vẫn luyện táºp ở câu lạc bá»™ thể thao cá»§a cÆ¡ quan. Không phải tình cá» mà Äon chỉ định anh.
Há» cùng leo nhanh lên cầu thang, lục tìm khắp căn phòng rồi Ä‘i và o má»™t hà nh lang tối sát gác xép, có vẻ không dẫn Ä‘i đến đâu. Bá»—ng Äon nháºn thấy phÃa cuối cùng có má»™t tấm ván che như má»™t cánh cá»a nhá», động Ä‘áºy... Má»™t bà n chân trần xuất hiện, mò tìm thanh thứ nhất má»™t chiếc thang dây. Äon ra hiệu cho nhân viên, lặng lẽ...
Anh nà y lại gần, hÆ¡i chúi chân lấy đà rồi dÆ¡ hai tay nhảy tá»›i chá»™p lấy bà n chân Ä‘ang lÆ¡ lá»ng. Trong bóng tối, Äon không trông rõ lắm nhưng hình như anh nhân viên đã nắm được, vì anh để treo ngưá»i má»™t lúc rồi rống lên Ä‘au đớn. Tên kia chắc đã đánh mạnh và o tay anh, anh phải thả ra và rÆ¡i nặng ná» xuống đất.
- Trá»i, anh sao váºy?
Äon leo ngay lên thang dây, đến mấy nấc trên cao thì bắt kịp chân kẻ kia. Ông kéo mạnh và tất cả nhà o xuống kêu lên Ä‘au đớn. Ông, thang dây, kẻ kia mà ông vẫn nắm chặt chân.
Trên sà n gác xép, má»™t bóng ngưá»i cá»±a quáºy yếu á»›t. Hai ngưá»i cảnh sát cúi nhìn. Äó là má»™t con ma. Khuôn mặt như xác chết, râu ria xồm xoà m, tóc dà i, đôi mắt Ä‘iên dại, thân hình gầy gò, quần áo tả tÆ¡i để lá»™ chân tay khẳng khiu. Con ma không cá»±a quáºy nữa, nhắm mắt bất tỉnh. Trong lúc chá» xe cấp cứu, Äon quan sát chá»— ẩn cá»§a con ma. Má»™t góc nhá» sát mái, mạng nhện giăng đầy, chỉ có thể ngồi hoặc nằm. Có má»™t chá»— như giưá»ng nằm, là chăn đệm cÅ© chất lại, cùng những há»™p bìa dà y, chai không. Diện tÃch toà n bá»™ dà i không đến má»™t mét rưỡi và rá»™ng ná»a chừng ấy.
Có tấm ván má»ng có lẽ để đấy đã lâu che kÃn hốc chuá»™t đó lên đến mái nhà . Trước đây chắc có lá»— cá»a nhưng đã bị bịt lại. Con ma ẩn náu trong ấy. Äã từ lâu nhưng không ai để ý đến tấm ván vì quá nhá», ngưá»i ta không hình dung có ngưá»i sau đó. HÆ¡n nữa ván cùng mà u vá»›i gác xép, đầy bụi và có vẻ được đóng chặt và o tưá»ng.
Một nhân viên cảnh sát nhớ lại:
- Thá»§ trưởng, lần đầu khi lục soát ngôi nhà , hôm xảy ra án mạng, tôi đã thấy chá»— nà y. Tôi gõ và o tấm ván, thá» kéo ra không được... không ngá»...
Không ai ngá», bà Baoman cà ng Ãt chú ý hÆ¡n. Hốc nà y đã bịt lại từ lâu rồi.
Con ma được bác sỹ khám; ông thấy không có trưá»ng hợp nà o tương tá»±.
- Anh ta trong tình trạng quá yếu, do thiếu ăn uống và chắc có vấn đỠở phổi. Cú rơi xuống sà n là m anh ta hầu như hết sống. Nếu tỉnh lại tôi nghĩ còn lâu ông mới thẩm vấn được.
Äon cho chụp mấy tấm ảnh nÆ¡i ẩn náu cá»§a con ma và bản thân con ma, đưa lại cho bà Baoman xem.
Bà Baoman suy nghÄ©... Khuôn mặt hốc hác, đầy râu, gần như chết rồi, không nói lên Ä‘iá»u gì vá»›i bà ... hay là ... nhưng...
- Trá»i Æ¡i, không thể... giống như là GiăcxÆ¡n. Êđua GiăcxÆ¡n... chúng tôi biết anh ta lúc mưá»i tám tuổi...
- Ông bà có quan hệ với anh ta như thế nà o?
- Anh ta chÆ¡i đà n, chúng tôi thÃch anh đến chÆ¡i. Anh ở xa đến đây vì tình trạng sức khoẻ, bệnh lai, cần không khà miá»n núi... Má»™t hôm chúng tôi không nghe nói vá» anh nữa. Anh biến mất, chúng tôi nghÄ© đã vá» vá»›i mẹ. Mấy năm sau chúng tôi gặp anh, đã trở thà nh đại diện thương mại, bảo vẫn khoẻ. Anh lại biến mất trong hai năm... và khi chúng tôi gặp lại, anh đã thay đổi ghê ghá»›m. Khoảng ba mươi lăm tuổi mà có vẻ như đã năm mươi. Gầy còm, thất vá»ng, cô đơn... bà mẹ chết rồi. Như chúng tôi hiểu, bà ấy bị ngưá»i chồng thứ hai lá»™t sạch, chà ng trai không còn má»™t xu. Chúng tôi muốn giúp đỡ anh ta từ chối. Chúng tôi vẫn yêu mến anh ấy, việc từ chối đó là m chúng tôi ngạc nhiên. Rồi anh bá» Ä‘i, chúng tôi không bao giá» gặp lại anh ta nữa.
Tuy váºy, có đấy, há» vẫn gặp lại nhưng không biết thôi.
Mấy ngà y sau báo chà đăng những lá»i khai cá»§a Êđua GiăcxÆ¡n vá»›i cảnh sát. Anh ta được mệnh danh "Ngưá»i trên tầng cao". "Ngưá»i trên tầng cao" ghét ông bà Baoman vì há» sống hạnh phúc. Chỉ có thế. Anh ta có định kiến vá» hạnh phúc không chịu nổi ấy, nghÄ© mình là má»™t con ngưá»i bị đà y Ä‘oạ, không yêu thương, bị má»i ngưá»i bá» rÆ¡i. Má»™t tình trạng Ä‘iên cuồng thá»±c sá»±. Nếu ngưá»i ta nói nhá» gần anh, anh cho là nói xấu anh, nhìn anh cưá»i là ngưá»i ta chế nhạo anh. Ngưá»i ta quên chà o anh vì anh đáng ghét; nếu bắt tay anh thì chỉ vì thương hại.
Thể bệnh tâm thần nà y tháºt đáng sợ. Vì chá»§ thể nghÄ© mình sáng suốt, có ý thức, chá»§ động. HÆ¡i có má»™t cá» chỉ hoặc lá»i nói cá»§a ngưá»i khác thì cho là công kÃch mình.
Êđua GiăcxÆ¡n bị hấp dẫn bởi hạnh phúc cá»§a ông bà Baoman và ngôi nhà xanh đồng thá»i căm ghét hạnh phúc đó. Äấy là má»™t loại tá»± ká»· ám sá»± suy sụp. Nguồn gốc ám ảnh bị đầy Ä‘oạ từ chá»— đó.
Lần cuối cùng đến thăm ông bà Baoman, anh ta nháºn thấy nguồn dá»± trữ thá»±c phẩm bao giá» cÅ©ng đầy đủ. Vá» hưu, đã có tuổi, GiulÃut và Macta rất Ãt Ä‘i mua bán. Trong bếp, chiếc tá»§ lạnh luôn đầy cÅ©ng dá»… lấy để dùng, cÅ©ng như chiếc bà n cá»§a ông Baoman bao giá» cÅ©ng có má»™t Ãt tiá»n mặt.
Êđua bèn quyết định lẩn tránh má»i ngưá»i, đến sống ở nhà há», bà máºt, trong gác xép.
Anh ta sống ở đó nhiá»u tuần, nhiá»u tháng trong góc nhá» kÃn đáo dưới mái nhà mặc nắng hạ rét đông. Từng lúc anh ta Ä‘i ăn, lấy trá»™m thức ăn trong tá»§ lạnh, mượn má»™t cuốn sách, ngá»n đèn chạy pin. CÅ©ng từng lúc, nhất là sau cái chết cá»§a GiulÃut, anh nhìn qua cá»a sổ trong ngôi nhà trống vắng... vá»›i khuôn mặt ma, trong má»™t giây rồi chẳng là m gì nữa.
Má»™t hôm căm ghét bệnh hoạn anh tuồn má»™t chiếc gáºy và o giữa chân bà Baoman và báºc thang gác.
Khi bà đi bệnh viện, ở nhà má»™t mình vá»›i GiulÃut trong ngôi nhà hạnh phúc, anh ta bá»—ng nháºn ra mình có thể phá tan hạnh phúc đó. Anh theo GiulÃut, im lặng như chiếc bóng, từ phòng nà y đến phòng kia, tạm thá»i rá»i bá» cảnh cô đơn. Nhưng như váºy, má»™t hôm anh gặp nguy hiểm. GiulÃut thấy anh, không nháºn ra anh, rất sợ chạy Ä‘i lấy súng.
Êđua đánh ông bằng que sắt thông lò. Ông chết ngay.
Rồi anh tiếp tục sống như má»™t con chuá»™t trong ngôi nhà hạnh phúc, bà Baoman trở vá», lòng căm ghét lại dấy lên, cà ng độc địa hÆ¡n. Ngưá»i đà n bà nà y muốn tiếp tục sống, can đảm vượt lên sá»± goá bụa, vẫn luôn nghe nhạc, Ä‘á»c sách, thêu Ä‘an, cưá»i nói... Tháºt không thể chịu được. Bà ta không có quyá»n chế nhạo anh. Bà vẫn đầy Ä‘oạ anh vì hạnh phúc tìm lại đó.
Thế là anh lại chÆ¡i trò ngáng ở cầu thang. Nhưng lần nà y... chiếc gáºy dấu không kỹ lắm. Bà Baoman cảm thấy con ma là m hại mình...
Giá»›i báo chà say sưa vá» "Ngưá»i trên tầng cao" được toà án xem là tỉnh táo... Có nghÄ©a là ý thức được hà nh động cá»§a mình khi thá»±c hiện. Nhưng khái niệm tỉnh táo có thể đến bất chợt, lúc có lúc không.
Dù sao thì anh ta cÅ©ng bị tù chung thân, trở thà nh ngưá»i thá»§ thư cá»§a nhà tù và sống cuá»™c Ä‘á»i còn lại ở đấy.
Bao giỠcũng như một con chuột.